PHÙNG QUÁN - NGƯỜI UỐNG RƯỢU CẤT TỪ LÁ KHỔ SÂM - Trần Ngọc Tuấn
Thi sĩ “lên rừng, hái lá khổ sâm, tự mình cất ly rượu sống”…sau bao năm sống bầm dập trong sự nghi ngờ là “lính quay giáo” (*) . Không thể là “lính quay giáo” được với một thi sĩ đã từng tuyên bố : “Như công nhân – Tôi muốn đúc thơ thành đạn – Bắn vào tim những kẻ làm càn – Những con người tiêu máu của dân – Như tiêu giấy bạc giả!”.
Không thể là “lính quay giáo” được với một thi sĩ có trái tim chân thành tuyệt đối : “Yêu ai cứ bảo là yêu – Ghét ai cứ bảo là ghét – Dù ai ngon ngọt nuông chiều – Cũng không nói yêu thành ghét – Dù ai cầm dao doạ giết – Cũng không nói ghét thành yêu” …
Thi sĩ “vừa ngâm ngợi câu thơ – vừa cạn chén rượu đời – cất bằng lá khổ sâm… Ôi rượu khổ sâm đắng lắm – đắng tận cùng nỗi đắng thế gian”…Câu thơ vọng từ “đêm Nghi Tàm đọc Đổ Phủ cho vợ nghe : Thơ ai như thơ ông – Lặng im mà gầm thét – Trang trang đều xé lòng – Câu câu đều tẩm huyết…Mỗi chữ đều như róc – Từ thịt xương cuộc đời – Từ bi thương phẫn uất…”. Câu thơ vọng từ đêm say cùng Lý Bạch : “Tăm tăm tình bạn – Chếnh choáng tình đời – Líu lưỡi tình người – Nôn nao thân phận! … Câu thơ bị biếm – Mềm môi ngâm tràn…Ta cười rượu xoàng – Uống hoài vẫn tỉnh”! Câu thơ vọng từ ngôi nhà có tiếng sóng của con sông Đuống : “Tôi tin núi tàn – Tôi tin sông lấp – Nhưng tôi không thể nào tin – Một nhà thơ như anh – Lại ngã lòng suy sụp”…
Giã từ rừng thiêng nước độc, thi sĩ về với sông Hương thơ mộng, đắm đuối với Trăng Hoàng Cung, “ngất ngưởng sống, ngất ngưởng thơ, ngất ngưởng say”…và “ngất ngưởng gặp Nàng”…Trong đêm hoàng cung, thi sĩ ngất ngưởng làm vua bên nàng là hoàng hậu …Nhưng “còn có nỗi thống khổ nào hơn” khi thi sĩ chợt hiểu “vào hoàng cung cũng là chuyện quá dễ dàng”…Thi sĩ “khóc niềm tin yêu nát tan – khóc ngai vàng mộng tưởng – khóc Trăng Hoàng Cung bị lấm bẩn, khóc không biết lấy gì để gột sạch Trăng” …
Thi sĩ hồn nhiên nghĩ rằng thơ có thể làm tiêu tan mọi gian trá, bất lương; lá khổ sâm có thể tẩy mọi chất độc trong cơ thể và Trăng Hoàng Cung không thể nào vấy bẩn … Vậy mà… Trong một ngày “tết không vào nhà tôi – tết đi qua trước ngõ” thi sĩ tự nhận: “bạc đầu vẫn trẻ con – dại khờ cho đến chết – giữa nghiệt ngã trần gian – trái tim thơ thấm mệt” …Thấm mệt nhưng không thể “chừng mực thơ… chừng mực yêu … chừng mực khổ đau … Giữa nghiệt ngã trần gian” thi sĩ thốt lên: “Thượng đế ơi ! Tôi đã làm gì ? Mà ly rượu đời Người ban cho tôi – Đắng thế”?
Đồng Nai, tháng 5 năm 2009
T.N.T (Đồng Nai)
Nguồn:
http://vannghesongcuulong.org.vn/modules.php?name=News&op=viewst&sid=5082
http://vi.wikipedia.org/wiki/Phùng_Quán
http://anhduong.net/nhanvat/Phungquan.htm
Xin cám ơn!
No comments:
Post a Comment