Wednesday, December 28, 2011

Song Of Myself

1. From A Dusty Bookshelf

Instrumental

2. All That Great Heart Lying Still

The nightingale is still locked in the cage
The deep breath I took still poisons my lungs
An old oak sheltering me from the blue
Sun bathing on its dead frozen leaves

A catnap in the ghost town of my heart
She dreams of storytime and the river ghosts
Of mermaids, of Whitman's and the Ride
Raving harlequins, gigantic toys

A song of me a song in need
Of a courageous symphony
A verse of me a verse in need
Of a pure-heart singing me to peace

All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing

All that great heart lying still
In silent suffering
Smiling like a clown until the show has come to an end
What is left for encore
Is the same old Dead Boy's song
Sung in silence
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing

A midnight flight into Covington Woods
A princess and a panther by my side
These are Territories I live for
I'd still give my everything to love you more

(repeat br.+ch.)

3. Piano Black

A silent symphony
A hollow opus #1,2,3

Sometimes the sky is piano black
Piano black over cleansing waters

Resting pipes, verse of bore
Rusting keys without a door

Sometimes the within is piano black
Piano black over cleansing waters

All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing


4. Love

I see a slow, simple youngster by a busy street, with a begging bowl in his shaking hand.
Trying to smile but hurting infinitely. Nobody notices.
I do, but walk by.

An old man gets naked and kisses a model-doll in his attic.
It's half-light and he's in tears.
When he finally comes his eyes are cascading.

I see a beaten dog in a pungent alley. He tries to bite me.
All pride has left his wild drooling eyes.
I wish I had my leg to spare.

A mother visits her son, smiles to him through the bars.
She's never loved him more.

An obese girl enters an elevator with me.
All dressed up fancy, a green butterfly on her neck.
Terribly sweet perfume deafens me.
She's going to dinner alone.
That makes her even more beautiful.

I see a model's face on a brick wall.
A statue of porcelain perfection beside a violent city kill.
A city that worships flesh.


The 1st thing I ever heard was a wandering man telling his story
It was you, the grass under my bare feet
The campfire in the dead of the night
The heavenly black of sky and sea

It was us
Roaming the rainy roads, combing the gilded beaches
Waking up to a new gallery of wonders every morn
Bathing in places no-one's seen before
Shipwrecked on some matt-painted island
Clad in nothing but the surf - beauty's finest robe

Beyond all mortality we are, swinging in the breath of nature
In early air of the dawn of life
A sight to silence the heavens

I want to travel where life travels, following its permanent lead
Where the air tastes like snow music
Where grass smells like fresh-born Eden
I would pass no man, no stranger, no tragedy or rapture
I would bathe in a world of sensation
Love, Goodness, and Simplicity
( While violated and imprisoned by technology )

The thought of my family's graves was the only moment I used to experience true love
That love remains infinite, as I'll never be the man my father is

How can you "just be yourself" when you don't know who you are?
Stop saying "I know how you feel"
How could anyone know how another feels?

Who am I to judge a priest, beggar, whore, politician, wrongdoer?
I am, you are, all of them already

Dear child, stop working, go play
Forget every rule
There's no fear in a dream

"Is there a village inside this snowflake?"
- a child asked me
"What's the color of our lullaby?"

I've never been so close to truth as then
I touched its silver lining

Death is the winner in any war
Nothing noble in dying for your religion
For your country
For ideology, for faith
For another man, yes

Paper is dead without words
Ink idle without a poem
All the world dead without stories
Without love and disarming beauty

Careless realism costs souls

Ever seen the Lord smile?
All the care for the world made Beautiful a sad man?
Why do we still carry a device of torture around our necks?
Oh, how rotten your pre-apocalypse is
All you bible-black fools living over nightmare ground

I see all those empty cradles and wonder
If man will ever change

I, too, wish to be a decent manboy but all I am
Is smoke and mirrors
Still given everything, may I be deserving

And there forever remains that change from G to Em



Thanks for Nightwish with this song :>

Monday, October 17, 2011

Nơi đảo xa



Nhạc: Thế Song


Nơi anh đến là biển xa, nơi anh tới ngoài đảo xa
Từ mảnh đất quê ta giữa đại dươ­ng mang tình thươ­ng quê nhà
Đây Trường Sa, kia Hoàng Sa
Ngàn bão tố phong ba đã vượt qua v­ượt qua

Lướt sóng con tầu mang tín hiệu trong đất liền
Mắt em nhìn theo con tầu đi xa mãi
Giữa nơi biển khơi đang nở rộ ngàn bông hoa san hô
Cánh hoa đỏ thắm bao hy vọng anh gửi về tặng em
Ơi ánh mắt em yêu như­ biển xanh như­ trời xanh trong nắng mới
Nhớ cả dáng hình em mùa gặt nặng đôi vai
Sóng ru mối tình đời thủy thủ càng thêm vui
Đây con tầu xa khơi, đây con tầu xa khơi

Vầng trăng sáng trên biển xa, vầng trăng sáng ngoài đảo xa
Vẳng nghe tiếng ngân nga ru lòng ta bao lời ca quê nhà
Đây Trường Sa, kia Hoàng Sa
Quần đảo đứng hiên ngang thiên hùng ca ngời sáng

Tháng năm con tầu quen sóng cả quen gió biển
Nước da màu nắng tươi giòn thêm ánh thép
Cánh chim hải âu bốn mùa về cùng anh vui ra khơi
Cánh hoa biển trắng là kỷ niệm anh gửi về tặng em
Đây súng khoác trên vai trăng đầu núi soi hình anh đang đứng đó
Nhắn về đất liền cánh buồm chở đầy tin yêu
Sóng ru mối tình đời thủy thủ càng thêm yêu
Đây con tầu xa khơi, đây con tầu xa khơi

Bài hát hay quá. Cám ơn nhạc sỹ, và ca sỹ

Sunday, October 16, 2011

Dance with my father




Back when I was a child, before life removed all the innocence
My father would lift me high and dance with my mother and me and then
Spin me around 'til I fell asleep
Then up the stairs he would carry me
And I knew for sure I was loved

If I could get another chance, another walk, another dance with him
I'd play a song that would never, ever end

How I'd love, love, love
To dance with my father again

When I and my mother would disagree
To get my way, I would run from her to him
He'd make me laugh just to comfort me
Then finally make me do just what my mama said
Later that night when I was asleep
He left a dollar under my sheet

Never dreamed that he would be gone from me

If I could steal one final glance, one final step, one final dance with him
I'd play a song that would never, ever end
'Cause I'd love, love, love
To dance with my father again
Sometimes I'd listen outside her door
And I'd hear how my mother cried for him
I pray for her even more than me

I pray for her even more than me

I know I'm praying for much too much
But could you send back the only man she loved
I know you don't do it usually
But dear Lord she's dying
To dance with my father again
Every night I fall asleep and this is all I ever dream


Khi con còn nhỏ, những tháng ngày ngây thơ tươi đẹp

Cha thường nhẹ nhàng nhấc bổng con lên
Cùng với mẹ, cả gia đình ta xoay tròn trong điệu nhạc
Cho đến khi con say sưa chìm vào giấc ngủ
Và cha sẽ bồng con lên lầu trên
Và con chắc rằng mình chẳng thể nào được yêu thương nhiều hơn thế...

Nếu như con có cơ hội để một lần nữa được cùng dạo bước, cùng khiêu vũ với cha
Con sẽ mở một điệu nhạc mà ko bao giờ, ko bao giờ kết thúc
Con mong mỏi biết bao, ước ao biết bao

Để lại được khiêu vũ cùng cha

Khi con và mẹ bất đồng về chuyện gì đó
Con lại chạy đến bên cha mong tìm thêm "đồng minh" ()
Và cha sẽ làm cho con cười, cười mãi, quên hết mọi ấm ức
Rồi cuối cùng sẽ khiến con làm theo lời mẹ
Đêm hôm đó, khi con đã ngủ
Cha đến bên giường, và đặt một đồng tiền dưới gối con
Chẳng bao giờ con có thể nghĩ rằng

Một ngày nào đó cha sẽ đi xa, xa mãi

Nếu như con có thể giành lấy một phút giây nào đó
Để được nhìn thấy cái chớp mắt cuối cùng, bước nhảy cuối cùng, và điệu khiêu vũ cuối cùng
Với cha...
Con sẽ bật một bản nhạc ko hề có kết thúc
Bởi con rất yêu, yêu nhiều lắm
Những giây phút được khiêu vũ cùng với cha


Thỉnh thoảng con lắng nghe ngoài cửa phòng mẹ
Nghe tiếng mẹ khóc khi nhớ về cha
Thế là con cầu nguyện cho mẹ, cầu nguyện còn nhiều hơn cho chính mình nữa
Con biết mình đã cầu nguyện nhiều lắm, quá nhiều nữa là khác

Nhưng Chúa ơi, Ngài hãy giúp chúng tôi đi
Hãy đưa trở lại cuộc sống người mà mẹ yêu quí nhất
Đó ko phải là điều Ngài hay làm, con biết chứ
Nhưng Ngài có thấy ko?

Mẹ sẵn sàng đánh đổi tất cả
Chỉ để được khiêu vũ với cha một lần nữa
Và đó cũng chính là giấc mơ của con hàng đêm...
Khiêu vũ cùng cha...


Thân tặng 2 người bạn.

Tuesday, October 11, 2011

Error: update-initramfs: failed for /boot/initrd.img-2.6.38-11-generic















Fix:
$ sudo gedit /etc/initramfs-tools/update-initramfs.conf
where is said "update_initramfs=yes" I putted update_initramfs=no. Saved the file and ran "sudo dpkg --configure -a" once again.


source: http://ubuntuforums.org/showthread.php?t=1149445
many thanks

Đôi dòng tưởng nhớ thi sĩ Bùi Giáng


Tác giả: Nguyên Quang


Trong cái cõi phù du của Bùi thi sĩ thì 13 năm cũng có thể chỉ là một sát na chớp nhoáng, nhưng trong cõi đời này thì đó quả là một khoảng một thời gian khá dài từ ngày ông mất. Nó đủ dài để người ta quên đi một điều gì đó. Tuy nhiên, đối với những người yêu thơ Bùi Giáng, những gì thuộc về ông thì đã hằn trong tâm trí.

Bùi Giáng là một thiên tài không định nghĩa được; ông phiêu bồng trong một thế giới thơ với thể điệu ngôn ngữ vừa hồn nhiên vừa kỳ lạ dị thường rất độc đáo. Những chuyển tải trong thơ ông không giống bất cứ một nhà thơ nào trên thi đàn Việt Nam. Ông cũng có một phong cách làm thơ dị biệt, có thể làm thơ bất cứ ở đâu và trên bất cứ loại giấy mực nào, không cần cầu danh cầu lợi.

Trong thơ ông chan chứa nỗi niềm tha thiết yêu thương cõi người ta với một tình yêu phụng hiến và khai mở đường về cố quận; về cõi miền tâm tình thanh thoát mà ông gọi là cõi miền nguyên xuân:

Xin chào nhau giữa con đường

Mùa xuân phía trước miên trường phía sau

Người viết bài này được vinh dự đôi lần tiếp xúc và sống với nhà thơ mà thiên hạ gọi là điên. Xin ghi lại đây những vần thơ được ông đọc tặng và ngẫu hứng viết tặng. Vẫn hằn trong tôi hình ảnh một thi sĩ với thể điệu tót vời trong đời sống cũng như trong tác phẩm, mở ra cho hậu thế một cõi thơ kỳ lạ miên trường:

Trong sâu thẳm của mỗi tâm hồn chúng ta chắc cũng có một lần nào đó đã được hạnh ngộ với những vần thơ đầy huyền ảo nhưng rất bình dị của Tiên sinh. Và tôi vẫn xem sự vui đùa nhảy múa ca hát hồn nhiên của ông như một sự phụng hiến cao cả với đời sống này:

Ông điên vui vẻ thập thành

Các con tỉnh táo mà đành buồn thiu

Và nghiệm ra từ đó một điều chi, đã có một thời gian tôi về với núi rừng để nằm nghe lại lời thơ của Tiên sinh năm nào vẫn còn vang mãi:

Mang về Đà Nẵng đọc chơi

Bùi Giáng bê bối chốn nơi nở niềm

...

Mang đi khắp chốn khắp nơi

Hồng một giọt máu tơi bời tủy xương

Thi sĩ Bùi Giáng. Ảnh: khoavanhoc-ngonngu.edu.vn


Ngoài kia mặt trời đang lên, chiếu áng sáng rực vàng trên đỉnh núi. Tôi nhớ mình đang ngồi trong một căn lều giữa núi rừng hoang vu, tràn đầy những âm thanh kỳ bí và huyền nhiệm của thiên nhiên; con kiến đang bò, con bướm đang bay, chuồn chuồn đang lượn, trên muôn màu sắc rực rỡ của hoa ngàn. Tôi chợt thấy ra sống và chết là hình ảnh thu nhỏ của một hôn phối, bắt nguồn từ một tình yêu bất tuyệt. Và từ đó, sự sống và chết của con người và vạn vật muôn đời đã có mối giao thoa bất tận. Chúng ta sẽ không bao giờ sống trọn vẹn và đích thực nếu chúng ta chưa một lần chết như Bùi tiên sinh đã một lần chết:

Kể từ lạc bước chân ra

Chết từ sơ ngộ màu hoa trên ngàn

Nhưng trong chúng ta có mấy ai đã chết đi từ lúc vừa sinh ra như trong thơ và cuộc sống của chính Tiên sinh đã thể hiện:

Tôi từng vô tận tâm linh

Về đây uống rượu một mình em ơi

Những ngày tháng ở Sài Gòn, tôi và Miên Long (một đồng hữu xứ Quảng) đã hân hạnh được Tiên sinh nở niềm đón tiếp. Và từ những tao phùng kỳ lạ đó, chúng tôi đã được cùng nghe ra hương vị ngọt ngào của cố quận Quảng Nam yêu dấu:

Xênh xang phố thị Sài Gòn

Điu hiu ba cõi linh hồn gặp nhau

Nguồn mưa đổ xuống giang đầu

Hồi sinh xứ Quảng giữa màu nguyên xuân (Miên Long)

Vâng, một Quảng Nam yêu dấu đã hồi sinh lại trong đôi mắt sáng ngời của Bùi thi sĩ:

Đề huề tương ứng Quảng Nam

Duy Xuyên xứ cũ, hòa đàm tay ba

Long, Quang, Bùi Giáng và và

Ngẫu nhiên tao ngộ ruột rà Kim Cương

Tôi và Miên Long đọc thơ cho Tiên sinh nghe, và được ông mở lòng ra tặng thơ trong những quán cóc ven ngoại ô của Sài Gòn, dưới những gốc cây bên đường, trước sân chùa, trên chiếc võng đu đưa dưới những nhánh vú sữa trước hiên hiên nhà, hay trên chiếc xích lô bồng bềnh trên những con đường đầy khói bụi:

Nguyên Quang xứ Quảng xứ Quảng Đà Thành

Từ vô biên tế tam bành chịu chơi

Quảng Nam Đà Nẵng tuyệt vời

Ngẫu nhiên vô lượng đất trời ra xuân

Những hình bóng và thủ bút này, tôi vẫn còn giữ bên mình như một kỷ niệm thiêng liêng. Lần sau cùng ở Sài Gòn, Tiên sinh đã viết cho tôi:

Em vui vô tận thiên thần

Anh buồn vô lượng bất thần trở cơn

Phải chăng cái cuộc "bất thần trở cơn" ấy chính là dự báo cho một sự ra đi, một sự chia tay vĩnh viễn giữa tôi và Tiên sinh ngày đó. Và tôi đã không còn dịp nào được tương phùng với Tiên sinh nữa. Nhưng những hình ảnh và lời thơ của Người vẫn huyền ảo, lung linh, sáng ngời trong thể điệu bất tuyệt tồn sinh trong tâm hồn tôi.

Để rồi hôm nay, kỷ niệm ngày Người về với cõi vĩnh hằng, những dòng này được viết lên từ một kẻ hậu thế lang thang và sẽ còn mãi lang thang trên dặm đường mà Người đã từng lang thang, từng đùa vui nhảy múa ca hát.

Tiễn người về cõi vĩnh hằng

Thiên thu còn mãi vầng trăng sáng ngời

Người về núi cũ ngàn khơi

Tôi còn ở lại hát lời phù vân (Nguyên Quang)

Những câu thơ xin như nén hương lòng, thắp lên giữa nỗi niềm hoài nhớ Bùi tiên sinh.

Theo: http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-10-10-doi-dong-tuong-nho-thi-si-bui-giang
xin cám ơn tác giả

Friday, October 7, 2011

Rest In Peace Steve




CREED - With Arms Wide Open


Well I just heard the news today
Seems my life is gonna change
I close my eyes, begin to pray
Then tears of joy stream down my face

With arms wide open
Under the sunlight
Welcome to this place
I'll show you everything
With arms wide open

With arms wide open

Well I don't know if I'm ready
To be the man I have to be
I take a breath, I take her by my side
We stand in awe, we've created life


With arms wide open
Under the sunlight
Welcome to this place
I'll show you everything
With arms wide open
Now everything has changed
I'll show you love
I'll show you everything
With arms wide open

With arms wide open
I'll show you everything oh yeah
With arms wide open

If I had just one wish only one demand
I hope he's not like me I hope he understands
That he can take this life and hold it by the hand
And he can greet the world with arms wide open

With arms wide open
Under the sunlight
Welcome to this place
I'll show you everything
With arms wide open
Now everything has changed
I'll show you love
I'll show you everything
Wth arms wide open

With arms wide open
I'll show you everything oh yeah
With arms wide open

Thanks!

Thursday, August 25, 2011

Đọc hay không đọc: ấy mới là vấn đề

Lý Lan





Tựa bài này hiển nhiên nhái theo câu văn trích trong vở kịch Hamlet của Shakespeare: “To be or not to be, that is the question.” Động từ to be của tiếng Anh giống như chữ “Đạo” của Lão Tử, giải nghĩa thì không còn nghĩa nữa. Chẳng hạn nói “to be rich” có thể dịch “để giàu”, nói “to be alone” có thể hiểu “một mình”, còn “to be myself” có nghĩa “là chính tôi”.

Nguyên câu trích trên nếu dịch “là hay không là, đó là câu hỏi” nghe nôm na cạn nghĩa, giống như câu do máy dịch tự động của Google: “được hay không được, đó là câu hỏi”. Có người dịch “tồn tại hay không tồn tại, đó mới là vấn đề”, nghe có vẻ cao siêu, bác học. Càng cao siêu hơn khi người ta thay vế trước với những từ “hiện hữu hay không hiện hữu”, “hữu hay vô”, “hiện sinh hay phi hiện sinh”, “đạo hay bất đạo”,… Trải mấy trăm năm, câu tiếng Anh được trích nhiều nhất thế giới ấy, cũng bị nhái nhiều vô kể. “Yêu hay không yêu, đó mới là câu hỏi.” “Sống hay chết, đó mới là vấn đề.” Đại khái vậy. Khi người ta phân vân lưỡng lự như Hamlet.

Đọc hay không đọc? Đó không phải là câu hỏi khi tôi còn trẻ. Trong ngôn ngữ của cha tôi, đọc sách đồng nghĩa với học, là hành động hay ho nhất của con người, đặc biệt cần thiết nếu muốn làm người tử tế tốt đẹp, vì “kẻ sĩ ba ngày không đọc sách, soi gương mặt mũi khó coi”. Vì vậy mỗi lần thấy tôi cầm sách nhìn vào thì cha tôi để tôi yên, dù ông định rầy rà hay muốn sai bảo tôi làm gì đó. Tôi biết tận dụng điều đó, lúc nào cũng kè kè cuốn sách để trốn việc, đôi khi trốn cả thực tế. Từ tuổi nhỏ tôi thấy cái lợi trước mắt của việc đọc sách, rồi đinh ninh đến lớn là đọc sách có lợi, không bổ bề ngang cũng bổ bề dọc, không học được điều hay thì cũng trốn được việc nặng. Công bằng mà nói, giả bộ đọc riết rồi cũng đọc hiểu được chút đỉnh, gặp sách hay đọc cũng thích thú, đọc say sưa rồi thành thói quen đọc thực.

Nhớ ông Sơn Nam. Khi gặp ông lần đầu tôi còn là một sinh viên, đầy lòng ngưỡng mộ các bậc văn nhân lão thành, và rất hăm hở bộc lộ mình như một tài năng trẻ có triển vọng. Nên khi trò chuyện với ông tôi nói mình đã đọc sách này báo nọ, và mong ông có lời khuyên về việc đọc. Ông bảo “Bây giờ không nên đọc gì nữa, để giữ vệ sinh tinh thần.” Tôi đã phân vân lúc đó và ngẫm đi nghĩ lại câu hỏi ấy nhiều năm, đọc hay không đọc. Khi quen biết ông Sơn Nam nhiều hơn, tôi khẳng định điều mình nghi ngờ: Ông nói vậy, nhưng ông đọc rất nhiều. Cho đến tận lúc trên tám mươi tuổi, nằm liệt trên giường bệnh, ông vẫn đọc mỗi ngày, có thể như một thói quen, hay một nhu cầu. Chẳng lẽ ông là người già mà xúi dại người trẻ? Hay ông biết tỏng mấy đứa trẻ và hãnh tiến có xu hướng làm ngược lại hay làm quá đi lời khuyên của người già, nên “nói vậy mà không phải vậy”?

Nhưng đến giờ thì tôi ngẫm ra: ông nói vậy và ngụ ý đúng như vậy. Có những thời mà thông tin bị nhiễu đến nỗi, đối với những người chưa nhiều kinh nghiệm đọc, chưa đủ bản lĩnh phê phán gạn lọc, đọc ít tốt hơn đọc nhiều, đừng đọc còn tốt hơn đọc. Và “kỷ nguyên thông tin” chúng ta đang sống là một thời như vậy. Thì còn phân vân lưỡng lự gì nữa? Đừng đọc quách cho lành. Những gã sáng say chiều xỉn tối đánh bạc nhan nhản từ nông thôn đến thành thị đã bắt con bỏ học đi bán vé số chẳng hóa ra là những người sáng suốt thức thời? Cái khó là thông tin ngày nay không chỉ được truyền bằng chữ, mà còn bằng hình ảnh âm thanh sống động hấp dẫn. Người ta dầu bưng tai bịt mắt mà sống giữa đời này cũng không thể gạt bỏ hoàn toàn ảnh hưởng của các loại truyền thông, nhất là những thứ tuyên truyền hay quảng cáo thương mại trá hình gọi là PR chẳng hạn. Đọc hay không đọc đều có thể bị ô nhiễm tinh thần.

Phương tiện nghe nhìn ngày nay nhờ hỗ trợ của kỹ thuật tác động sâu và rộng hơn chữ nghĩa, mức độ gây ô nhiễm văn hóa đối với xã hội lớn hơn sách báo đơn thuần. Khổ một cái là “môi trường văn hóa” ở xứ phát triển và đang hăm hở phát triển hầu như được định dạng bằng các phương tiện truyền thông, chủ yếu bằng nghe nhìn. Một xã hội càng kém thông tin càng bị coi là tụt hậu, người thiếu thông tin dễ bị o ép, lợi dụng, bóc lột. Nên Nhà nước nào cũng phải dạy dân biết chữ để đọc và biết sử dụng các phương tiện truyền thông khác để gạn lọc thông tin, tích lũy tri thức, hình thành quan điểm, biết phê phán hay sử dụng cái mình đọc, nghe, nhìn. Thông tin ngày nay là hàng hóa, có thật có giả, và đủ loại chất lượng. Thông tin cũng là cơ hội, thậm chí là tư bản, và còn là vũ khí. Xông pha trong trận mạc thương trường, chính trị, khoa học, nghệ thuật, người không có vũ khí hay vũ khí kém, vũ khí dỏm, thì hậu quả chỉ có từ chết tới bị thương.

Vậy chẳng phải là cần đọc, nghe, nhìn càng nhiều càng tốt? Tôi vẫn còn đầy nghi vấn như Hamlet. Sản phẩm văn hóa cũng giống thực phẩm bây giờ, tiềm ẩn đủ thứ chất độc hại, thức ăn càng có vẻ ngon lành bổ dưỡng, quảng bá rầm rộ, càng chứa nhiều nguy cơ đối với sức khỏe. Nhưng chẳng lẽ không ăn? Mà không lẽ chỉ ăn gạo lức muối mè? Ăn cái gì, như thế nào, đến mức độ nào, là câu trả lời riêng của mỗi người. Chứ ăn hay không ăn, đó không phải là câu hỏi.

Đọc hay không đọc, ấy mới là câu hỏi. Trong xã hội nước ta ngày nay, chắc không khó cho mỗi người tìm thấy quanh mình tấm gương của kẻ “thành đạt” (nổi tiếng, giàu có) mà không đọc. Nhưng sao trong xã hội người ta (Nhật, Mỹ, Âu, Úc, Ấn, Hoa) những người có ảnh hưởng (không chỉ trong cộng đồng của họ, mà với cả thế giới, và có thể vượt ra ngoài Trái đất) đều làm sách?
 
Xin cám ơn!